Dẫn nhập

“1 Vả, Đức Thánh Linh phán tỏ tường rằng, trong đời sau rốt, có mấy kẻ sẽ bội đạo mà theo các thần lừa dối, và đạo lý của quỉ dữ, 2 bị lầm lạc bởi sự giả hình của giáo sư dối, là kẻ có lương tâm đã lì, 3 họ sẽ cấm cưới gả, và biểu kiêng các thức ăn Đức Chúa Trời đã dựng nên cho kẻ có lòng tin và biết lẽ thật, tạ ơn mà dùng lấy. 4 Vả, mọi vật Đức Chúa Trời đã dựng nên đều là tốt lành cả, không một vật chi đáng bỏ, miễn là mình cảm ơn mà ăn lấy thì được; 5 vì nhờ lời Đức Chúa Trời và lời cầu nguyện mà vật đó được nên thánh.” (1 Ti-mô-thê 4:1-5)

Câu Thánh Kinh ngắn nhưng chứa một số chi tiết quan trọng:

  • Đây là điều “Đức Thánh Linh phán tỏ tưởng”
  • Đây cũng là những điều xảy ra “trong thời kỳ sau rốt”
  • Đây chứa đựng những dấu hiệu nhận biết “mấy kẻ bội đạo mà theo các thần” dữ:
  • là các thần “lừa dối” và là “đạo lý của quỉ dữ”.
  • đó là những tư tưởng “bị lầm lạc bởi sự giả hình của giáo sư giả dối”.
  • Các “giáo lý” sai trật đó là:
    (1) cấm cưới gả; trong khi Thiên Chúa là Đấng thiết lập nên hôn nhân!
    (2) “Kiêng thức ăn của Thiên Chúa đã dựng nên”

Để hiểu thấu đáo giáo lý sai trật về sự ăn uống, chúng ta cần tìm hiểu xem Thánh Kinh đã dạy dỗ chúng ta điều gì:

(1) Thiên Chúa có thức ăn riêng dành cho dân sự của Ngài.
(2) Đồ ăn Thiên Chúa ban cho thì không đáng bỏ, không có nghĩa là Thiên Chúa ban cho mọi vật trên thế gian này đều có thể ăn được.
(3) Nhờ cầu nguyện mà các thức ăn được chọn đó có thể được nên thánh.

Có những thứ rất độc, như lá ngón & cá nóc, không được phép tạ ơn Thiên Chúa mà ăn:

  • Rõ ràng cá nóc “không tốt lành” để làm thức ăn.
  • Rõ ràng lá ngón “không tốt lành”để làm thức ăn.

Thức ăn là một chủ đề rất quan trọng, được Thánh Kinh dạy dỗ rất rõ ràng, không thể xem thường:

  • Tổ phụ loài người là A-đam và Ê-va cũng vì món ăn mà phạm tội cũng Thiên Chúa.
  • Dân Israel cũng vì thức ăn mà phạm tội cùng Thiên Chúa ở trong đồng vắng.
  • Ma quỷ dùng thức ăn để cám dỗ Đức Chúa Giê-xu
  • Dấu con thú: cấm mua cùng bán → liên quan đến thức ăn.

Sáng thế ký

🎯 Thức ăn ban đầu Thiên Chúa giới hạn thức ăn cho loài người từ những ngày đầu tiên:

“28 Đức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, hãy quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời cùng các vật sống hành động trên mặt đất.
29 Đức Chúa Trời lại phán rằng: Nầy, ta sẽ ban cho các ngươi mọi thứ cỏ kết hột mọc khắp mặt đất, và các loài cây sanh quả có hột giống; ấy sẽ là đồ ăn cho các ngươi.” (Sáng Thế Ký 1:28-29)

“15 Giê-hô-va Đức Chúa Trời đem người ở vào cảnh vườn Ê-đen để trồng và giữ vườn. 16 Rồi, Giê-hô-va Đức Chúa Trời phán dạy rằng: Ngươi được tự do ăn hoa quả các thứ cây trong vườn; 17 nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến; vì một mai ngươi ăn, chắc sẽ chết.” (Sáng Thế Ký 2:15-17)

🎯 Sau khi loài người phạm tội

“18 Đất sẽ sanh chông g*i và cây tật lê, và ngươi sẽ ăn rau của đồng ruộng” (Sáng Thế Ký 3:18)

Biến cố Đại Hồng Thuỷ

🎯 Trước Đại Hồng Thuỷ

  • “2 Trong các loài vật thanh sạch, hãy đem theo mỗi loài bảy cặp, đực và cái; còn loài vật không thanh sạch mỗi loài một cặp, đực và cái. 3 Cũng hãy đem theo những chim trời, mỗi thứ bảy cặp, trống và mái, để giữ giống ở trên khắp mặt đất.” (Sáng Thế Ký 7:2)

🎯 Sau Đại Hồng Thuỷ giới hạn thức ăn có sự thay đổi: loài người được phép ăn động vật, nhưng phải loại bỏ huyết:

  • “1 Đức Chúa Trời ban phước cho Nô-ê cùng các con trai người, mà phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy trên mặt đất. 2 Các loài vật ở trên đất, các loài chim trời, và các vật hành động trên đất, cùng các cá biển, đều sẽ kinh khủng ngươi và bị phú vào tay ngươi. 3Phàm vật chi hành động và có sự sống thì dùng làm đồ ăn cho các ngươi. Ta cho mọi vật đó như ta đã cho thứ cỏ xanh. 4 Song các ngươi không nên ăn thịt còn hồn sống, nghĩa là có máu.” (Sáng Thế Ký 9:1-4)

Chú ý rằng các loài không thanh sạch ngay sau ra khỏi tàu sau trận đại hồng thuỷ chỉ có một cặp. Nếu Nô-ê ăn chúng thì chắc chắn rằng chúng không còn tồn tại cho đến ngày nay. Trong ngữ cảnh của sự dạy dỗ về vật sạch và vật ô-uế, được chép trong Sáng Thế Ký 7-9, Thiên Chúa cũng đã giảng dạy cho Nô-ê biết, ông chỉ được phép ăn các loài động vật thanh sạch.

Quốc gia Israel được thành lập

Từ sau Đại Hồng Thuỷ đến khi quốc gia Israel được thành lập, không có biến nào đáng kể cho loài người, nên luật lệ về ăn uống của Thiên Chúa cho loài người vẫn không thay đổi. Thiên Chúa sử dụng Môi-se để chép lại bộ luật rõ ràng về vấn đề ăn uống:

🎯 Đối với động vật 4 chân:

“1 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se và A-rôn rằng: 2 Hãy nói với dân Y-sơ-ra-ên rằng: Trong các loài vật trên mặt đất, nầy là những con các ngươi được phép ăn: 3 Hễ loài vật nào có móng rẽ ra, chân chia hai và nhơi, thì các ngươi được phép ăn.” (Lê-vi-ký 11)

Về thịt của các loài không tin sạch, tiêu biểu là thỏ & heo:

“8 Các ngươi không nên ăn thịt và cũng không nên đụng đến thây các thú đó; phải cầm là vật không sạch.” (Lê-vi-ký 11)

Về các loài sống dưới nước, chỉ những vật có vây và có vẩy thì dân sự Thiên Chúa mới được phép ăn đến:

“9 Những loài vật ở dưới nước mà các ngươi được phép ăn, là loài vật nào, hoặc ở dưới biển, hoặc ở dưới sông, có vây và có vảy.” (Lê-vi-ký 11)

🎯 Về loài chim:

“13 Trong các loài chim, những giống các ngươi phải cầm bằng gớm ghiếc, không nên ăn, là chim ưng, chim ngạc, ó biển; 14 chim lão ưng và con diều, tùy theo loại chúng nó; 15 các thứ quạ, 16 chim đà điểu, chim ụt, chim thủy kê, chim bò cắc và các loại giống chúng nó; 17 chim mèo, chim thằng cộc, con cò quắm, 18 con hạc, chim thằng bè, con cồng cộc, 19 con cò, con diệc và các loại giống chúng nó; chim rẽ quạt và con dơi.” (Lê-vi-ký 11)

🎯 Về côn trùng:

“20 Hễ côn trùng nào hay bay, đi bốn cẳng, thì các ngươi hãy lấy làm gớm ghiếc. 21 Nhưng trong loại côn trùng nào hay bay và đi bốn cẳng, các ngươi được ăn con nào có cẳng đặng nhảy trên đất; 22 là con cào cào tùy theo loại nó, con ve tùy theo loại nó, châu chấu tùy theo loại nó, con dế tùy theo loại nó. 23 Các loài côn trùng khác hay bay và có bốn cẳng, thì các ngươi phải lấy làm gớm ghiếc. ” (Lê-vi-ký 11)

🎯 Về các loài bò sát:

“29 Trong loài đi bò trên mặt đất, nầy là những loài lấy làm không sạch cho các ngươi: con chuột nhủi, con chuột lắt, con rắn mối, tùy theo loại chúng nó;” (Lê-vi-ký 11)

Ăn uống vật ô-uế là nguyên cớ làm cho chúng ta bệnh tật, nhưng còn làm cho chúng ta trở nên ô-uế, mất đi sự thánh khiết:

“41 Phàm loài côn trùng nào bò trên mặt đất đều là sự gớm ghiếc, không nên ăn thịt nó. 42 Vậy, không nên ăn thịt các loài côn trùng đi bò trên mặt đất, là con nào bò bằng bụng, con nào đi bốn cẳng hay là đi nhiều cẳng, vì chúng nó là một sự gớm ghiếc. 43 Các ngươi chớ vì một con nào trong loài côn trùng mà lây cho thân mình phải gớm ghiếc, không tinh sạch hay là ô uế. 44 Vì ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi; ta là thánh, nên các ngươi phải nên thánh, thì sẽ được thánh.” (Lê-vi ký 11:41-44)

🎯 Sự nên thánh là một mạng lệnh:

“Các ngươi phải nên thánh, vì ta là thánh.” (Lê-vi ký 11:45)

Đức Chúa Giê-xu có thay đổi luật ăn uống?

Ma-thi-ơ 15 ký thuật lại câu chuyện quan trọng về sự ăn uống và gây một số nhầm lẫn:

"1 Bấy giờ, có mấy người Pha-ri-si và mấy thầy thông giáo từ thành Giê-ru-sa-lem đến gần Đức Chúa Jêsus, mà thưa rằng: 2 Sao môn đồ thầy phạm lời truyền khẩu của người xưa? Vì họ không rửa tay trước khi ăn. 3 Ngài đáp rằng: Còn các ngươi sao cũng vì cớ lời truyền khẩu mình mà phạm điều răn của Đức Chúa Trời? 4 Vì Đức Chúa Trời đã truyền điều răn nầy: Phải hiếu kính cha mẹ ngươi; lại, điều nầy: Ai mắng nhiếc cha mẹ thì phải chết. 5 Nhưng các ngươi lại nói rằng: Ai nói cùng cha mẹ rằng: Những điều mà tôi có thể giúp cha mẹ, đã dâng cho Đức Chúa Trời rồi, thì người ấy không cần phải hiếu kính cha mẹ. 6 Như vậy, các ngươi đã vì lời truyền khẩu mình mà bỏ lời Đức Chúa Trời. 7 Hỡi kẻ giả hình! Ê-sai đã nói tiên tri về các ngươi phải lắm, mà rằng:

Người Pha-ri-si cho rằng dân sự của Thiên Chúa có thể bị lây nhiễm tội lỗi khi tiếp xúc với người ngoại bang, sự ô-uế đi theo chén bát mà đi vào cơ thể làm cho cơ thể trở nên ô-uế. Vì thế, để không bị ảnh hưởng bới lối sống tội lỗi của người đời, luật rửa tay trước ăn đã ra đời.

Đây là một quan điểm rất là sai lầm mà Đức Chúa Giê-xu đã làm rõ:

“Hãy nghe, và hiểu: Chẳng phải điều chi vào miệng làm dơ dáy người…”

Thức ăn đi vào cơ thể chỉ có thể lây lan bệnh tật, nó không bao giờ là con đường để lan truyền tội lỗi và thói hư tật xấu. Nhưng những điều xấu xa tội lỗi nó xuất phát từ nơi khác:

“Hãy nghe, và hiểu… điều chi ở miệng ra, ấy mới là điều làm dơ dáy người !”

Ngài còn giải thích cặn kẽ hơn:

“16 Đức Chúa Jêsus hỏi rằng: Các ngươi cũng còn chưa hiểu biết sao? 17 Các ngươi chưa hiểu vật gì vào miệng thì đi thẳng xuống bụng, rồi phải bỏ ra nơi kín sao? 18 Song những điều bởi miệng mà ra là từ trong lòng, thì những điều đó làm dơ dáy người. 19 Vì từ nơi lòng mà ra những ác tưởng, những tội giết người, tà dâm, dâm dục, trộm cướp, làm chứng dối, và lộng ngôn. 20 Ấy đó là những điều làm dơ dáy người: Song sự ăn mà không rửa tay chẳng làm dơ dáy người đâu.” (Ma-thi-ơ 15:16-20)

Đức Chúa Giê-xu đến thế gian để sống như con người, chết thay cho con người (Phi-líp 2:5-11); đừng bao giờ tưởng rằng “Đức Chúa Jesus đến đặng phá luật pháp hay là lời tiên tri”, nhưng cần biết rằng Ngài đã đến “không phải để phá, song để làm cho trọn.”. Luật pháp về ăn uống được chép trong Lê-vi ký vẫn vẹn nguyên không dời dịch. Các con vật được kể là ô-uế từ cựu ước (heo, chó, rắn, …) thì nó vẫn là những con vật ô-uế thời tân ước (Khải Huyền 18:2, 22:11, 15)

Phi-e-rơ, một sứ đồ gần gũi với Đức Chúa Giê-xu cũng không hề hiểu sai lời Đức Chúa Jesus phán dặn ở đây như nhiều “học giả” ngày nay:

“Lạy Chúa, chẳng vậy; vì tôi chẳng ăn giống gì dơ dáy chẳng sạch bao giờ.” (Công vụ 10:14)

Như vậy, việc không rửa tay trước khi ăn không làm cho chúng ta thánh hơn cũng không làm chúng ta ô uế hơn. Hiểu được điều được ý mà Đức Chúa Giê-xu dạy dỗ ở đây, chúng ta có thể phản biện lại những tà ý cho rằng Đức Chúa Jesus đã thay đổi luật ăn uống, rằng Ngài đã cho phép dân sự Ngài ăn uống tất cả mọi thứ – không hề như thế, vật ô-uế vẫn là ô-uế, vật thanh sạch vẫn là thanh sạch, không có gì thay đổi các sự thật đó.

Luật ăn uống có thay đổi trong giai đoạn các sứ đồ?

Hãy xem xét Công Vụ 10, chương Thánh Kinh thuật lại việc Cọt-nây trở tiếp nhận phúc-âm:

“1 Trong thành Sê-sa-rê, có một người tên là Cọt-nây, làm đội trưởng của đội binh gọi là Y-ta-li. 2 Người vẫn là đạo đức, cùng cả nhà mình đều kính sợ Đức Chúa Trời, người hay bố thí cho dân, và cầu nguyện Đức Chúa Trời luôn không thôi. 3 Đương ban ngày, nhằm giờ thứ chín, người thấy rõ ràng trong sự hiện thấy có một vị thiên sứ của Đức Chúa Trời vào nhà mình, và truyền rằng: Hỡi Cọt-nây! 4 Đôi mắt người ngó chăm thiên sứ và run sợ lắm, thưa rằng: Lạy Chúa, có việc chi? Thiên sứ nói: Lời cầu nguyện cùng sự bố thí ngươi đã lên thấu Đức Chúa Trời, và Ngài đã ghi nhớ lấy. 5 Vậy, bây giờ hãy sai người đến thành Giốp-bê, mời Si-môn nào đó, cũng gọi là Phi-e-rơ. 6 Người hiện trọ nơi Si-môn, là thợ thuộc da, nhà ở gần biển. 7 Khi thiên sứ, là đấng truyền cho người, đã trở lui, thì Cọt-nây gọi hai người trong đám đầy tớ mình và một tên lính tin kính trong những lính thuộc về mình, 8 mà thuật lại mọi điều cho họ nghe, rồi sai đến thành Giốp-bê.
9 Bữa sau, trong lúc ba người ấy đương đi đường và đã đến gần thành, vừa nhằm giờ thứ sáu Phi-e-rơ leo lên mái nhà để cầu nguyện. 10 Người đói và thèm ăn; khi người ta đương dọn cho ăn, thì người bị ngất trí đi. 11 Người thấy trời mở ra, và có vật chi giống một bức khăn lớn níu bốn chéo lên, giáng xuống và sa đến đất: 12 Thấy trong đó có những thú bốn cẳng, đủ mọi loài, côn trùng bò trên đất, và chim trên trời. 13 Lại có tiếng phán cùng người rằng: Hỡi Phi-e-rơ, hãy dậy, làm thịt và ăn. 14 Song Phi-e-rơ thưa rằng: Lạy Chúa, chẳng vậy; vì tôi chẳng ăn giống gì dơ dáy chẳng sạch bao giờ. 15 Tiếng đó lại phán cùng người lần thứ hai rằng: Phàm vật chi Đức Chúa Trời đã làm cho sạch, thì chớ cầm bằng dơ dáy. 16 Lời đó lặp lại ba lần; rồi vật ấy liền bị thâu lên trên trời.
17 Phi-e-rơ đương nghi ngờ về ý nghĩa của sự hiện thấy mình đã thấy, thì các người mà Cọt-nây sai đi đã hỏi thăm được nhà Si-môn, và tới đứng tận cửa. 18 Họ kêu và hỏi đây có phải là nơi Si-môn tức Phi-e-rơ ở chăng. 19 Phi-e-rơ còn đương ngẫm nghĩ về sự hiện thấy đó, thì Đức Thánh Linh phán cùng người rằng: Kìa, có ba người đương tìm ngươi. 20 Vậy, hãy đứng dậy, xuống mà đi với họ, chớ hồ nghi, vì ta đã sai họ đó. 21 Phi-e-rơ bèn xuống cùng họ mà nói rằng: Ta đây, là người các ngươi đương tìm; các ngươi đến đây có việc gì? 22 Họ trả lời rằng: Đội trưởng Cọt-nây là người công bình, kính sợ Đức Chúa Trời, cả dân Giu-đa đều làm chứng tốt về người, người đó đã bởi một vị thiên sứ thánh mà chịu mạng lịnh từ nơi cao rằng phải mời ông về nhà và nghe lời ông. 23 Phi-e-rơ bèn mời họ vào nhà và cho trọ lại đó.
Ngày mai, Phi-e-rơ chờ dậy đi với họ, có một vài người trong hàng anh em từ Giốp-bê cùng đi với. 24 Bữa sau, đến thành Sê-sa-rê. Cọt-nây với bà con và bạn thiết mà người đã nhóm lại tại nhà mình đương chờ đợi. 25 Phi-e-rơ vừa vào, thì Cọt-nây ra rước, phục xuống dưới chân người mà lạy. 26 Nhưng Phi-e-rơ đỡ người dậy, nói rằng: Ngươi hãy đứng dậy, chính ta cũng chỉ là người mà thôi. 27 Phi-e-rơ đương nói chuyện với Cọt-nây, bước vào, thấy có nhiều người nhóm lại. 28 Người nói cùng chúng rằng: Người Giu-đa vốn không được phép giao thông với người ngoại quốc hay là tới nhà họ; nhưng Đức Chúa Trời đã tỏ cho ta biết chẳng nên coi một người nào là ô uế hay chẳng sạch. 29 Nên khi các ngươi đã sai tìm, thì ta chẳng ngại gì mà đến đây. Vậy ta hỏi vì việc chi mà các ngươi mời ta đến.
30 Cọt-nây trả lời rằng: Đã bốn ngày nay, nhằm giờ thứ chín, tôi đương ở nhà cầu nguyện, thình lình có một người mặc áo sáng lòa, hiện ra trước mặt tôi, 31 mà phán rằng: Hỡi Cọt-nây, lời cầu nguyện ngươi đã được nhậm, Đức Chúa trời đã ghi nhớ việc bố thí của ngươi. 32 Vậy, ngươi hãy sai đến thành Giốp-bê, mời Si-môn, là Phi-e-rơ đến đây: Người đương ở tại nhà Si-môn, thợ thuộc da, gần biển. 33 Tức thì tôi sai tìm ông, mà ông đến đây là rất phải. Vậy, bây giờ, thay thảy chúng tôi đang ở trước mặt Đức Chúa Trời, để nghe mọi điều Chúa đã dặn ông nói cho chúng tôi.
34 Phi-e-rơ bèn mở miệng nói rằng: Quả thật, ta biết Đức Chúa Trời chẳng hề vị nể ai, 35 nhưng trong các dân, hễ ai kính sợ Ngài và làm sự công bình, thì nấy được đẹp lòng Chúa. 36 Ấy là lời Ngài đã phán cùng con cái Y-sơ-ra-ên, khi rao giảng tin lành về sự bình an bởi Đức Chúa Jêsus Christ, tức là Chúa của loài người. 37 Việc đã bắt đầu từ xứ Ga-li-lê rồi tràn ra trong cả xứ Giu-đê, kế sau Giăng đã giảng ra phép báp-têm, thì các ngươi biết rồi; 38 thể nào Đức Chúa Trời đã xức cho Đức Chúa Jêsus ở Na-xa-rét bằng Đức Thánh Linh và quyền phép, rồi Ngài đi từ nơi nọ qua chỗ kia làm phước và chữa lành hết thảy những người bị ma quỉ ức hiếp; vì Đức Chúa Trời ở cùng Ngài. 39 Chúng ta từng chứng kiến về mọi điều Ngài đã làm trong xứ người Giu-đa và tại thành Giê-ru-sa-lem. Chúng đã treo Ngài trên cây gỗ mà giết đi. 40 Nhưng ngày thứ ba, Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại, lại cho Ngài được tỏ ra, 41 chẳng hiện ra với cả dân chúng, nhưng với những kẻ làm chứng mà Đức Chúa Trời đã chọn trước, tức là với chúng ta, là kẻ đã ăn uống cùng Ngài, sau khi Ngài từ trong kẻ chết sống lại. 42 Lại Ngài đã biểu chúng ta khá giảng dạy cho dân chúng, và chứng quyết chính Ngài là Đấng Đức Chúa Trời đã lập lên để đoán xét kẻ sống và kẻ chết. 43 Hết thảy các đấng tiên tri đều làm chứng nầy về Ngài rằng hễ ai tin Ngài thì được sự tha tội vì danh Ngài.
44 Khi Phi-e-rơ đương nói, thì Đức Thánh Linh giáng trên mọi người nghe đạo. 45 Các tín đồ đã chịu phép cắt bì, là những kẻ đồng đến với Phi-e-rơ, đều lấy làm lạ, vì thấy sự ban cho Đức Thánh Linh cũng đổ ra trên người ngoại nữa. 46 Vì các tín đồ đó nghe họ nói tiếng ngoại quốc và khen ngợi Đức Chúa Trời. 47 Bấy giờ Phi-e-rơ lại cất tiếng nói rằng: Người ta có thể từ chối nước về phép báp-têm cho những kẻ đã nhận lấy Đức Thánh Linh cũng như chúng ta chăng? 48 Người lại truyền làm phép báp-têm cho họ nhân danh Đức Jêsus Christ. Họ bèn nài người ở lại với mình một vài ngày.”

Khi đọc được toàn mạch văn của câu chuyện được thuật lại bởi Lu-ca, chúng ta thấy rõ ràng mục đích của sự hiện thấy được ban cho Phi-e-rơ không có ý dạy dỗ về sự ăn uống, nhưng là lời nhắc nhở của Thiên Chúa dành cho Phi-e-rơ rằng, phúc âm cứu rỗi là chương trình của Thiên Chúa dành cho mọi dân tộc trên thế giới, không phân biệt người Do Thái hay ngoại bang.

Các chi tiết được ghi lại trong toàn văn càng củng cố thêm cho chúng ta điều đó:

“17 Phi-e-rơ đương nghi ngờ về ý nghĩa của sự hiện thấy mình đã thấy, thì các người mà Cọt-nây sai đi đã hỏi thăm được nhà Si-môn, và tới đứng tận cửa. 18 Họ kêu và hỏi đây có phải là nơi Si-môn tức Phi-e-rơ ở chăng.”

Chi tiết “Phi-e-rơ nghi ngờ về sự hiện thấy” bày tỏ cho chúng ta biết rằng sự hiện thấy đó không phải nghĩa đen, sự dạy dỗ đó đã làm cho Phi-e-rơ rất rối rắm. Hơn nữa, trong khi Phi-e-rơ vẫn chưa hiểu rõ ý muốn của Thiên Chúa là gì, thì Đức Thánh Linh đã giải thích để mọi sự trở nên sáng tỏ:

“19 Phi-e-rơ còn đương ngẫm nghĩ về sự hiện thấy đó, thì Đức Thánh Linh phán cùng người rằng: Kìa, có ba người đương tìm ngươi. 20 Vậy, hãy đứng dậy, xuống mà đi với họ, chớ hồ nghi, vì ta đã sai họ đó.”

Cùng với lời phán của Đức Thánh Linh cho Cọt-nây và Thánh Kinh cựu ước, Phi-e-rơ đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của sự hiện thấy đã được ban cho ông:

“28 Người nói cùng chúng rằng: Người Giu-đa vốn không được phép giao thông với người ngoại quốc hay là tới nhà họ; nhưng Đức Chúa Trời đã tỏ cho ta biết chẳng nên coi một người nào là ô uế hay chẳng sạch. 29 Nên khi các ngươi đã sai tìm, thì ta chẳng ngại gì mà đến đây…”

Một chi tiết khác rất thú vị, Cọt-nây là một trường hợp rất đặc biệt trong Thánh Kinh, người được báp-tem bằng Thánh Linh trước khi được Phi-e-rơ làm phép báp-tem bằng nước. Chi tiết này cho thấy, Phi-e-rơ vẫn còn khá e ngại khi rao giảng phúc âm cho ngươi ngoại. Hành động của Đức Thánh Linh một lần nữa ấn chứng cho Phi-e-rơ rằng, phúc-âm không còn là của muôn dân:

“45 Các tín đồ đã chịu phép cắt bì, là những kẻ đồng đến với Phi-e-rơ, đều lấy làm lạ, vì thấy sự ban cho Đức Thánh Linh cũng đổ ra trên người ngoại nữa. 46 Vì các tín đồ đó nghe họ nói tiếng ngoại quốc và khen ngợi Đức Chúa Trời. 47 Bấy giờ Phi-e-rơ lại cất tiếng nói rằng: Người ta có thể từ chối nước về phép báp-têm cho những kẻ đã nhận lấy Đức Thánh Linh cũng như chúng ta chăng?”

Câu chuyện của Cọt-nây thậm chí còn tiếp tục ở chương 11 sách Công Vụ, khi tín đồ người Giu-đa chất vấn Phi-e-rơ về lý do tại sao ông lại làm phép báp-têm cho người ngoại… Sự hiện thấy về các đồ-ăn ô-uế được thuật lại, Phi-e-rơ hoàn toàn không đả động gì đến thực đơn ăn uống… Cùng với diễn tiến đã diễn ra, Phi-e-rơ nhấn mạnh rằng: đó là ý của Thiên Chúa muốn phúc-âm được rao giảng ra cho người ngoại:

"1 Các sứ đồ và anh em ở xứ Giu-đê nghe tin người ngoại cũng đã nhận lấy đạo Đức Chúa Trời. 2 Khi Phi-e-rơ đã trở lên thành Giê-ru-sa-lem, có người tín đồ vốn chịu phép cắt bì trách móc người, 3 rằng: Ngươi đã vào nhà kẻ chưa chịu phép cắt bì, và ăn chung với họ! 4 Nhưng Phi-e-rơ đem mọi sự đã qua thuật cho họ theo thứ tự và từng điều…

15 Ta mới khởi sự nói, thì có Đức Thánh Linh giáng trên họ, cũng như ban đầu Ngài đã giáng trên chúng ta. 16 Ta bèn nhớ lại lời Chúa đã truyền rằng: Giăng đã làm phép báp-têm bằng nước, nhưng các ngươi sẽ chịu phép báp-têm bằng Đức Thánh Linh. 17 Vậy, nếu Đức Chúa Trời đã ban cho họ cũng một ơn như cho chúng ta, là kẻ đã tin đến Đức Chúa Jêsus Christ, thì ta là ai mà ngăn trở Đức Chúa Trời được?" (Công vụ 11)

Thoả thuận được đặt ra giữa Hội Thánh lúc đó cũng không liên quan gì đến việc ăn uống:

“Vậy Đức Chúa Trời cũng đã ban sự ăn năn cho người ngoại để họ được sự sống!” (Công vụ 11:18)

Câu chuyện Cọt-nây trở lại với phúc âm, cho chúng ta hiểu hơn về chương trình cứu rỗi của Thiên Chúa cho muôn dân muôn nước, không phân biệt Giu-đa hay Gờ-réc, không kẻ tự chủ hay tôi mọi, không tuỳ thuộc vào đàn ông hay đàn bà, … câu chuyện này càng không nói phải là sự dạy dỗ về thực đơn ăn uống. Vả lại, nếu việc thay đổi thực đơn ăn uống thật sự là ý chỉ của Thiên Chúa, thì Đức Chúa Giê-xu đã dạy dỗ rõ ràng khi Ngài còn đi lại trên mặt đất, nhưng hơn ba năm chức vụ, Đức Chúa Jesus không hề làm việc đó. Đơn giản đó không phải là ý định từ trời.

Mọi việc càng rõ ràng hơn, khi Phi-e-rơ trích dẫn Thánh Kinh Lê-vi ký 11 trong thư tín của mình:

“15 Nhưng, như Đấng gọi anh em là thánh, thì anh em cũng phải thánh trong mọi cách ăn ở mình, 16 bởi có chép rằng: Hãy nên thánh, vì ta là thánh.” (1 Phi-e-rơ 1:15-16)

Luật ăn uống có thay đổi ở thời ký cuối cùng?

Có lời báo trước rằng trong ngày cuối cùng, những người cho mình là thánh lại chính là những người ô-uế & bội nghịch:

“2 Ta đã dang tay ra trọn ngày hướng về một dân bội nghịch, là những kẻ đi trong đường không tốt, theo ý riêng mình, 3 là một dân kia hằng chọc giận ta trước mặt ta, tế trong vườn, đốt hương trên đống gạch, 4 ngồi trong mồ mả, trọ trong nơi kín, ăn thịt heo, đựng nước của vật gớm ghiếc trong khí mạnh nó, 5 và dám nói rằng: hãy đứng riêng ra, đừng lại gần ta, vì ta thánh sạch hơn ngươi! Bọn đó là khói nơi lỗ mũi ta, như lửa cháy cả ngày.” (Ê-sai 65:)

Ngày tái lâm, phần của những kẻ ô-uế, ăn thịt heo, thịt chuột là sự chết:

“15 Nầy, Đức Giê-hô-va sẽ đến với lừa, và xe cộ Ngài giống như gió lốc, hầu cho cơn giận của Ngài thêm nóng nảy, và sự quở trách của Ngài biến thành ngọn lửa hừng. 16 Đức Giê-hô-va sẽ lấy lửa và gươm làm sự xét đoán Ngài trên mọi xác thịt, và số những kẻ phải chết bởi Đức Giê-hô-va là nhiều lắm. 17 Những kẻ biệt mình riêng ra và tự làm sạch mình để đến các vườn, ở đằng sau một cái cây giữa đó, ăn thịt heo, thịt chuột, và những đồ ăn gớm ghiếc, thì sẽ chết với nhau, Đức Giê-hô-va phán vậy.” (Ê-sai 66:15-17)

Sách Khải Huyền nhấn mạnh nguyên tắc để vào được nước thiêng đàng:

“8 Còn những kẻ hèn nhát, kẻ chẳng tin, kẻ đáng gớm ghét, kẻ giết người, kẻ dâm loạn, kẻ phù phép, kẻ thờ thần tượng, và phàm kẻ nào nói dối, phần của chúng nó ở trong hồ có lửa và diêm cháy bừng bừng: Đó là sự chết thứ hai.” (Khải Huyền 21:8)
“27 kẻ ô uế, người làm điều gớm ghiếc và nói dối không hề được vào thành;” (Khải Huyền 20:27)

Kết luận

Thiên Chúa không cấm các thức ăn thanh sạch cũng như luật hôn nhân, những tà thuyết cấm con dân Chúa ăn uống cưới gả không đến từ Thánh Kinh, nhưng đến từ đạo lý của quỷ dữ:

“1 Vả, Đức Thánh Linh phán tỏ tường rằng, trong đời sau rốt, có mấy kẻ sẽ bội đạo mà theo các thần lừa dối, và đạo lý của quỉ dữ, 2 bị lầm lạc bởi sự giả hình của giáo sư dối, là kẻ có lương tâm đã lì, 3 họ sẽ cấm cưới gả, và biểu kiêng các thức ăn Đức Chúa Trời đã dựng nên cho kẻ có lòng tin và biết lẽ thật, tạ ơn mà dùng lấy. 4 Vả, mọi vật Đức Chúa Trời đã dựng nên đều là tốt lành cả, không một vật chi đáng bỏ, miễn là mình cảm ơn mà ăn lấy thì được; 5 vì nhờ lời Đức Chúa Trời và lời cầu nguyện mà vật đó được nên thánh.” (1 Ti-mô-thê 4:1-5)

Ở thái cực khác, tư tưởng cho rằng chúng ta được ăn tất cả các vật ô-uế cũng không đến từ Thánh Kinh, chúng cũng là sự lừa dối đến từ các giáo sư lầm lạc và giả dối.

Những vật ô-uế chỉ đem lại những điều tiêu cực: không thanh sạch, mất sự cứu rỗi, bệnh tật… vậy “hãy nên thánh vì Thiên Chúa là thánh”!

Thực hiện

Chủ đề